13-03-2023
(Nguyễn Thị Anh Xuyên – Quản lý trung tâm Toán. vn Mỹ Đình)
Một ngày đến trung tâm Toan.vn làm việc tôi có gặp một cậu học trò đang ngồi hí hoáy vẽ tranh ở văn phòng. Tôi khá ngạc nhiên vì đang là giờ học sao lại có học sinh ngồi đây nhỉ? Đem băn khoăn của mình tôi được các bạn văn phòng trao đổi cậu học trò ấy là học sinh mới của trung tâm, đây là buổi thứ 2 của cậu ấy nhưng học sinh không muốn lên lớp học và cũng không muốn trở về nhà mình, chỉ thích ngồi ở trung tâm làm việc mình thích và không nói với ai câu nào, dù được các cô hỏi nhưng học sinh cũng không trả lời.
Tôi lại gần cậu bé:
Cô chào con, con tên gì nhỉ?
Cậu bé ngước mắt lên nhìn vẻ thăm dò và không trả lời. Tôi lại tiếp tục.
Con vẽ rất đẹp, cô rất thích bức tranh này của con.
Cậu bé lại ngước mắt lên nhìn nhưng lần này là một ánh mắt nhìn khác, có niềm vui và thích thú ở trong đó. Cậu bé hỏi:
Cô thấy con vẽ đẹp thật hả?
Ừm, cô thấy con vẽ đẹp mà!
Cô lại khen đểu con rồi vì từ trước đến nay con chỉ toàn thấy mọi người nói ngược lại.
Tôi tỏ vẻ không hiểu , cậu bé liền giải thích:
Cô khen con vẽ đẹp có nghĩa là con đang vẽ rất xấu.
Cậu bé đã bắt đầu giao tiếp với tôi nhiều hơn và tôi tranh thủ nói chuyện với cậu bé. Qua trò chuyện tôi được biết cậu là con lớn ở trong nhà, dù mới là một cậu bé 9 tuổi và đang học lớp 4 nhưng cậu bé đã luôn có suy nghĩ tiêu cực, trong gia đình cậu bé có bố, mẹ và em gái nhưng cậu bé không yêu ai cả vì : “Bố mẹ con chẳng bao giờ nói chuyện với con, con còn không có tên cơ vì bố mẹ con toàn gọi “cái thằng kia”, lúc nào cũng mắng con và bắt con phải nhường em, con không làm gì mà em khóc bố mẹ cũng đánh con, con ghét “nó “lắm và…”. Rất nhiều những câu chuyện không vui của cậu bé từ ở lớp học đến ở nhà cậu bé đều chia sẻ với tôi.
Trăn trở và thương cậu bé, tôi quyết định nhấc máy gọi điện cho mẹ cậu bé để có một cuộc hẹn sau đó tại trung tâm. Một lát sau người mẹ đến, tôi mời mẹ cậu bé vào phòng riêng để chia sẻ, mới bắt đầu câu chuyện mẹ cậu bé đã: “Ôi, em mệt mỏi với nó lắm rồi, vừa bướng, vừa nghịch lại còn dốt nữa. Em khổ vì con rất nhiều chị ạ”.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: E có mấy cháu? Em có thể chia sẻ cho chị biết em đang làm nghề gì được không? Một ngày em dành cho các con của em được bao nhiêu thời gian? Em có biết con thích nhất cái gì không? Em có biết con đang muốn gì không? Em có biết hiện tại con em đang sợ điều gì nhất không? Em có biết tại sao con không thích đi học mỗi ngày không?.v.v. Trong các câu hỏi của tôi người mẹ đó chỉ trả lời được có mỗi mình có 2 cháu và đang làm nghề gì. Sau khi được tôi chia sẻ về những điều con suy nghĩ, con mong muốn cũng như những điều con sợ hãi, người mẹ đó đã bật khóc và nói rằng: “Em biết em có lỗi với con bởi vì khi sinh con ra em không mong đợi và luôn nghĩ rằng vì con mà đời em khổ, em ghét gia đình. Em không yêu gia đình chị ạ”.
Người mẹ đó thổn thức kể cho tôi nghe những lỗi lầm của tuổi trẻ dẫn đến những khó khăn gian truân trong cuộc sống sau này. Tôi nhẹ nhàng chia sẻ với người mẹ trẻ ấy: “Mọi chuyện cũng đã qua, con đến với em là cả một duyên nợ, con không có quyền được chọn cha mẹ nhưng khi con đã đến với em rồi thì đó là duyên của em với con, hãy trân trọng và yêu thương con em nhé! Nhìn bức tranh của con chị cũng đoán được gia cảnh của em bởi vì con vẽ tranh gia đình nhưng mỗi người đứng một góc, cây cối nghiêng ngả, nhà xiêu vẹo và tất cả là một màu xám xịt, chị có hỏi con thấy sao khi mình tô màu bức tranh này? Con không nói gì và lặng lẽ cất tranh vào cặp sách. Thật ra con rất thông minh và tình cảm, con rất yêu gia đình, yêu mẹ và yêu em”.
Sau đó tôi ra gọi cậu bé vào phòng, người mẹ trẻ đã ôm con vào lòng và nói “cảm ơn chị, hôm nay chia sẻ với chị xong em thấy rất nhẹ lòng và em sẽ cố gắng thay đổi vì các con”.
Cám ơn người mẹ trẻ đó đã vì con mà thay đổi, giờ đây mẹ đã đi làm về sớm hơn, mỗi ngày đã ăn cơm cùng các con trong không khí vui vẻ, đầm ấm và cậu bé ấy cũng đã có những thay đổi tích cực, mỗi khi đến trung tâm học cậu bé đều vui vẻ nhoẻn miệng cười và chào các cô trước khi lên lớp học. Cậu bé đã tự tin hơn vào chính bản thân mình và tin yêu mọi người xung quanh.
Cảm giác của tôi mỗi khi nhìn thấy cậu bé vui vẻ tôi hạnh phúc vô cùng. Cảm ơn các bậc phụ huynh, cảm ơn các bạn đồng nghiệp đã luôn hết lòng tin yêu và dìu dắt để các con là những cô bé, cậu bé hạnh phúc.
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý